Radio Veritas Asia Buick St., Fairview Park, Quezon City, Metro Manila. 1106 Philippines | + 632 9390011-15 | +6329390011-15
Phút Cầu Nguyện, Thứ Bảy 06/10/2018
TÌNH MẸ
Kính thưa quý vị , các bạn thân mến !
Mời quý vị và các bạn lắng nghe câu chuyện Con Vẹt Xanh, nguyên tác Thiệu Bảo Kiện, dịch giả Nguyễn Tất Thịnh.
Lưu Tư Kinh, là con trai duy nhất của bà mẹ quả phụ nghèo sống ở miền quê xa xôi hẻo lánh. Anh quyết chí lên thành phố mưu cầu tiến thân để sống tốt và giúp được mẹ già nơi quê nhà. Công việc và những lo toan chẳng bao giờ dứt… Lòng đầy nhớ thương, nhưng chẳng về mà thăm mẹ cho được, dù tháng nào anh cũng dành tiền gửi đều đặn về cho bà. Nhưng điều người mẹ cần là sự hiện diện của chính anh.
Rồi anh cũng đã tạm thu xếp mọi việc về quê thăm mẹ. Anh ôm lấy người mẹ dường như héo mòn đi qua năm tháng và nói : “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm…! Lần này con về mang cho mẹ Con Vẹt Xanh mua đắt tiền lắm, con đã nuôi dạy nó lâu… Khi con đi xa nó sẽ ở nhà bầu bạn với mẹ cho đỡ cô quạnh và mẹ cũng thấy con bên cạnh hàng ngày. Mẹ hãy kiên tâm, đến khi con tích lũy đủ tiền sẽ đón mẹ đi cùng.”
Ở nhà được vài ngày, Lưu Tư Kinh chia tay mẹ lên đường trở lại thành phố, lại lao vào làm ăn, phấn đấu. Mẹ già ở nhà một bóng với Con Vẹt Xanh. Bà thương quý Con Vẹt Xanh vô cùng, tắm rửa, chăm sóc cho nó, trò chuyện hàng ngày như với con trai mình vậy.
Một năm, bà bị trọng bệnh, sau thời gian ngắn đã qua đời. Hay tin, Lưu Tư Kinh dứt bỏ mọi công việc, ngay lập tức lên tàu xe trở về… Căn nhà trống không, lọ tro của mẹ được đặt trên bàn hướng chính giữa. Anh nức nở thương xót mẹ và ân hận vô cùng đã không về chăm sóc và đưa được mẹ đến nơi an nghỉ cuối cùng.
Mệt mỏi và suy sụp, anh ôm tấm ảnh mẹ vào lòng thiếp đi lúc nào không biết. Trong mơ anh nghe tiếng mẹ hiền thoang thoảng bên tai: Con ơi, mẹ nhớ con lắm… Anh sung sướng muốn nhào vào ôm lấy mẹ! Choàng tỉnh, không có ai xung quanh cả, nhưng tiếng nói : Con ơi, con có khỏe không… Mẹ nhớ con lắm… vẫn từ như rất gần đây đấy vọng đến… Anh đi nhẹ gần đến ban công sát vườn. Tiếng nói phát ra từ đó. Dưới ánh nắng hoàng hôn cuối cùng chiếu qua kẽ lá. Anh nhận ra Con Vẹt Xanh đang đậu trên cành cây! Anh đỡ nó lên tay, nó lại hót : Con ơi, con khỏe không? Mẹ nhớ con lắm…
Thì ra, mẹ anh trước khi qua đời đã mở lồng thả Vẹt Xanh ra. Nhưng nó đã sống bầu bạn bên cạnh bà bao ngày, dường như thấu được tình cảm của Bà mà không bay đi, vẫn ở lại căn nhà nghèo trống trải này như đợi Lưu Tư Kinh trở về mà nhắn nhủ lời yêu thương của Bà với anh ấy…
Quý vị và các bạn thân mến !
Tình cảm thiêng liêng và sâu sắc nhất trên đời , không bao giờ phai nhạt theo năm tháng, đó là tình yêu của người mẹ dành cho con. Mặc dù rất sung sướng và ấm lòng khi nghe con Vẹt thay Lưu Tư Kinh nói lên những lời yêu thương dành mình, nhưng có lẽ đối với người mẹ, được bày tỏ tình thương của mình dành cho người con trai yêu quý lại là điều làm cho bà hạnh phúc hơn cả. Chỉ biết yêu thương và sẵn sàng hy sinh vì con của mình, điều đó đã làm nên tính cách cao cả và vĩ đại trong tình thương của người mẹ.
Dù hoàn cảnh sống có đổi thay, dù lòng người con có mong manh lắm khi bạc bẽo, thì tình yêu của người mẹ dành cho con luôn âm thầm, lặng lẽ như mạch nước ngầm trong lành đi theo suốt cuộc đời con. Người mẹ của Lưu Tử Kinh mất đi, nhưng vẫn ước mong Con Vẹt Xanh tiếp tục thay bà nhắn nhủ những lời yêu thương, như dòng suối ngọt ngào rót vào tâm hồn, khi anh ta trở lại mái nhà xưa.
Là người Ki tô hữu, chúng ta cũng có một người Mẹ luôn ân cần theo dõi, để chạy đến nâng đỡ khi chúng ta vấp ngã trên mỗi bước đường đời. Mẹ hiện diện để động viên an ủi cho chúng ta quên nỗi đau. Mẹ luôn nhẹ nhàng xoa dịu bao vết hằn xướt do chúng ta va chạm với cuộc đời . Đừng bao giờ quên chúng ta luôn có một người Mẹ như thế trong đời. Mẹ cũng luôn muốn nghe chúng ta nói những lời yêu kính Mẹ qua lời kinh Mân Côi. Và Mẹ cũng luôn kiên trì nhắn gởi chúng ta : “Hãy mau ăn năn đền tội , hãy tôn sùng Mẫu Tâm, hãy năng lần hạt Mân Côi”. Đó cũng là những lời nhắn nhủ đầy yêu thương mà Mẹ muốn gởi đến từng người chúng ta trong suốt cuộc đời. Amen
Bình Minh
Add new comment